Sáng sớm chạy xe trong lòng phố Sài Gòn thật thích. Những ngày cuối năm, lạnh se se, nắng rất mỏng và gió rất dịu dàng. Không khí Giáng sinh bừng lên từ sắc đỏ trang trí của hàng quán bên đường, từ những cây thông Noel lấp lánh.
Xe chầm chậm chạy qua một ngã tư, và bắt gặp một sắc màu khác, sao quen lắm. Tôi ngoái đầu nhìn lại, mỉm cười ngắm cái sắc xanh thẫm vững chãi và những đường viền vàng cam rực rỡ tươi vui ấy: một cây xăng của Petrolimex!
Có gì đặc biệt đâu, một cây xăng giữa thành phố ồn ào náo động này. Mỗi ngày tôi đã đi qua biết bao cây xăng, mỗi lần xách xe đi đổ xăng, tôi cũng không để ý nhiều đến dung mạo của những cây xăng ấy. Có chăng, chỉ là những ngày nắng nôi, mưa gió, tôi thấy nhiều hơn những vất vả của những nhân viên phục vụ tại cây xăng.
Ừ, có gì đặc biệt đâu. Vậy mà sáng nay tôi có một cảm giác khác: quen thuộc, gần gũi, thân thương. Những ngày tháng dài gắn bó khiến người ta thương nhau nhiều hơn. Cũng có những cuộc gặp gỡ ngắn ngủi khiến người ta nhận ra một điều gì đấy để mến nhau hơn. Theo chân đoàn làm phim SCTV ra Nha Trang dự lễ kỷ niệm 40 năm ngày thành lập Công ty Xăng dầu Phú Khánh, tôi đã nhận ra nhiều điều quý giá.
Đây là một Công ty làm ăn giỏi, một thương hiệu mạnh, một doanh nghiệp phát triển. Nghĩ đến Petrolimex Phú Khánh (thuộc Tập đoàn Xăng dầu Việt Nam - Petrolimex), ai cũng nghĩ đến điều đó. Nhưng điều có thể chưa nhiều người biết đến, là văn hóa Petrolimex, là con người Petrolimex. Trong những thước phim tài liệu của đoàn làm phim SCTV, tôi nhìn thấy những công nhân trong đồng phục công ty mải miết làm việc, dù mưa hay nắng vẫn ân cần chu đáo với khách hàng. Tôi thấy những đoàn xe bồn chở xăng leo chầm chậm lên dốc giữa trưa nắng gắt. Tôi thấy nụ cười và những giọt mồ hôi của những người lái xe, của những anh công nhân kho bãi. Và không chỉ trên những thước phim, tôi đã tận mắt thấy những con người Petrolimex nơi đây yêu công việc, yêu công ty của mình ra sao. Một anh lái xe chỉn chu, cẩn trọng sau tay lái - Vũ Văn Lợi, cũng có thể là một chàng thủy thủ cất vang tiếng hát “Nơi đảo xa” trên sân khấu ngày kỷ niệm. Một chuyên viên PR của Tập đoàn - Phạm Ngọc Tú, bỏ bữa cơm trưa để vội về làm tin đưa lên website cho nóng hổi. Là anh MC Trần Đức Huấn vừa rời khỏi sân khấu đã lao ngay vào công việc chuyên môn của mình. Một Trưởng phòng - Nguyễn Duy Phong, quán xuyến công việc mà vẫn quan tâm đến những chi tiết nho nhỏ để giữ được ấn tượng đẹp của Công ty trong lòng bè bạn. Là ông Giám đốc giỏi giang - Lê Tiến Duẩn, mà sao dễ gần, mộc mạc với giọng nói Quảng Bình ấm áp. Tôi ít khi thấy có vị lãnh đạo của một công ty lớn nào lại cởi mở, trò chuyện chân thành và có duyên đến thế. Họ, dù ở vị trí nào cũng yêu công ty mình, yêu màu cờ sắc áo của đơn vị mình, và làm việc hết mình vì màu cờ sắc áo ấy.
Bạn tôi, biên kịch Minh Diệu, người đã gắn bó cả năm trời với những chuyến làm phim cùng Tập đoàn Xăng dầu Việt Nam, có lần nói vui bên mâm cơm: “giờ mà chích từ tay Diệu ra, không thấy máu, chỉ thấy xăng thôi!” Nếu chưa tiếp xúc với Petrolimex thì có lẽ nhiều người chỉ hiểu đó là câu đùa vui của chị. Nhưng tôi biết, nó là một ẩn dụ đầy sự thật trong đó. Những chuyến đi, những ngày làm việc chung đã khiến chị hiểu nơi này và yêu văn hóa Petrolimex hết mực (văn hóa mà chị gọi là “Petrolimex, ở đâu cũng là một”).
Tình yêu không tự nhiên mà có, trước hết phải hiểu mới có thể “phải lòng” nhau. Và tôi, dẫu chỉ qua những cuộc gặp gỡ chân tình ngắn ngủi, nhưng đã bắt đầu “phải lòng” nơi này, Petrolimex. Cũng bởi thế, trong muôn vàn sắc màu rực rỡ mùa Giáng sinh, mùa Tết, mắt tôi vẫn chạm vào những sắc màu thân thương riêng biệt ấy trên đường phố ồn ào náo động: sắc màu Petrolimex!
ĐTN Petrolimex Khánh Hòa & Ngày hội bán hàng: Tư vấn khách hàng về hàng hóa, dịch vụ do các Tổng công ty, công ty chuyên ngành Petrolimex sản xuất, cung cấp trong ngày khai trương CHXD số 30